Sơn Hà

Chương 1 : Thiên Mạch Huyết Thạch - Phần 1

Người đăng: Độc Cô Phong

Ngày đăng: 15:19 16-06-2021

.
Đêm đông hôm nay, kinh sư đặc biệt tĩnh lặng, mới đến giờ Tuất mà trên đường đã vắng bóng người lại qua. Trời đêm không mây với vầng trăng sáng treo giữa không trung, dưới ánh nguyệt lạnh trong trẻo, những giọt sương trắng vương trên mái ngói và từng đoạn băng lăng ánh lên muôn vàn tia sáng rực rỡ tựa cầu vồng, giống như vẫn níu kéo những phồn hoa náo nhiệt của ban ngày. Sau đó, từng bông tuyết trắng phau tựa vụn bạch ngọc lại lặng lẽ rơi xuống, như đang nhắc nhở mọi người rằng những ngày rét đậm đã tới. Làn gió đêm dần buông lơi nhịp thổi, cuối cùng cũng dừng hẳn, tuyết trắng cũng đua nhau trút xuống. Bầu không khí trong lành, mặt đất nhiên lặng, không có tiếng hô hào chào hàng, chẳng nhộn nhịp như muốn xé rách mọi thứ, cứ như các vị thần tiên chốn cửu trùng gieo muôn cánh hoa trắng tinh xuống cho nhân gian. Trận tuyết đầu mùa của kinh sư năm nay đã khoan thai mà lại lặng lẽ đến như thế, nhất là trong một đêm sáng trăng thế này, khiến cho người ta có cảm giác hư ảo như mộng mị. Một đêm như thế rất thích hợp để nhớ lại chuyện cũ. Ví như vị Minh Tướng Quân quyền cao chức trọng trong phủ tướng quân, được xem là thần thoại bất bại trên giang hồ nay bỗng tạm gác lại chuyện quan trọng đang trao đổi cùng đại tổng quản Thủy Tri Hàn của phủ tướng quân mà bưng chén trà nóng lên, cất bước đi tới cạnh song cửa, ngẩn ngơ nhìn từng bông tuyết lất phất bên ngoài cửa sổ, nhớ đến ngày đông nào đó của ba năm trước. Còn nhớ khi đó cũng đúng lúc gặp phải trận tuyến đầu đông tại kinh sư. Trời xui đất khiến thế nào, Minh Tướng Quân và kình địch cả đời của mình đã “chơi” trò trốn tìm giữa phố phường kinh thành. Cũng chính từ ngày đó, chẳng những hắn đã định ra kế sách đánh bại kẻ đối địch là Thái Thân Vương, cũng chính thức ước chiến với đối thủ duy nhất trong lòng hắn lúc đó - Ám Khí Vương Lâm Thanh. Đến nay đã ba năm trôi qua, Thái Thân Vương bị muôn người xa lánh phải trốn đến tận Nam Cương, kéo chút hơi tàn để chống chọi, khó mà làm nên chuyện gì. Còn trận chiến với Ám Khí Vương Lâm Thanh, tuy Minh Tướng Quân tự biết võ công không bằng, nhưng Lâm Thanh lại vì cố chiến mà chết, chôn thây đáy vực. Đối với người giang hồ chỉ nhìn kết quả thì thần thoại bất bại của Minh Tướng Quân vẫn không hề suy suyển. Cũng có thể nói, chính những chuyện diễn ra ba năm trước đã ổn định địa vị chí tôn vô thượng của Minh Tướng Quân. Từ đó về sau, dù là trên sĩ đồ hay võ đạo, hắn đều không có bất kỳ đối thủ nào. Nhưng không còn đối thủ, liệu có phải là chẳng còn gì để theo đuổi? Minh Tướng Quân hoài tưởng thật lâu, đoạn thở dài. Không màng đến việc Thủy Tri Hàn sẽ thấy hết nhất cử nhất động của mình mà giơ chén đối trời đêm, cao giọng thở dài: “Lâm huynh, ta kính huynh một chén!” Sau đó ngẩng đầu uống cạn một hơi. Thủy Tri Hàn thoáng chau mày, tiếp theo lập tức rũ mắt im lặng, xem như không thấy thần sắc lẫn thái độ của Minh Tướng Quân, chỉ vuốt nhẹ bờ vai phải bị thương chưa lành của mình, như thể cái lạnh của trận tuyết đầu mùa này đã khích thích miệng vết thương của y. Đó là một chưởng do cao thủ Long Đằng Không của Lạc Hoa cung chốn Hải Nam để lại lúc sắp chết trên đỉnh Vong Tâm, núi Khung Long Tô Châu, cũng là trận chiến đầu tiên giúp Thủy Tri Hàn, kẻ luôn nấp dưới bóng của Minh Tướng Quân giương danh giang hồ. Thủy Tri Hàn thấp giọng nói: “Vết thương cũ của Tri Hàn lại tái phát, xin tạm lui ra ngoài bôi thuốc.” Không đợi Minh Tướng Quân đáp thì y đã lặng lẽ rời khỏi phòng. Thật ra, vết thương kia gần như đã khỏi hẳn, chẳng qua y hiểu rõ: Dù đang đứng giữa đêm đông yên tĩnh, thậm chí làm người ta cảm thấy ấm áp, nhưng vẫn sẽ có vài người cảm thấy vắng vẻ, sự vắng vẻ không cần ai bầu bạn. Mà tại tiểu trúc Vô Tưởng ở ngoại ô phía nam kinh sư, nữ tử phong hoa tuyệt đại mệt mỏi tựa vào song cửa ngắm cảnh tuyết rơi kia cũng nhớ đến ngày hôm đó, đoạn buông tiếng thở dài. Cuối cùng, Lạc Thanh U ung dung đứng dậy, gỡ Thâu Thiên cung đã đứt dây trên tường xuống, ôm vào trong lòng. Ngón tay cầm cung vì dùng sức quá mức mà trắng bệch, giống như muốn khắc cái tên mà mình nhung nhớ khôn nguôi lên thân cung. Nhưng ngay sau đó là một nụ cười khẽ khàng xuất hiện trên gương mặt xinh đẹp kia: Dù thiên nhân vĩnh cách, nhưng không ai có thể ngăn cản con tim mãi mãi dành cho y của nàng. Không giây phút nào nàng thôi nghĩ về y, thậm chí là có thể yên tâm nhung nhớ hơn cả xưa kia. Bởi vì không ai có thể tiếp tục cười nhạo nàng, không ai có thể bịa đặt bao lời đồn đại với thái độ ỡm ờ, nàng cũng không cần tiếp tục lo lắng về an nguy và sức khỏe của y. Thậm chí có thể quang minh chính đại mà nhớ lại những kỷ niệm có y mọi lúc mọi nơi… Nhưng sẽ không còn ai cầm chày gỗ đập hạch đào cho nàng nữa. Không ai có thể chơi ném tuyết cùng nàng hệt như trẻ thơ vô tư. Không ai có thể vừa khiến nàng tức tối cãi vã, vừa cảm thấy ngọt ngào nữa. Không ai có thể khiến nàng dốc sức chăm sóc ngày đêm, cơm nước chẳng màng. Cũng chẳng còn ai đủ bản lĩnh khiến nàng quên mất trách nhiệm môn chủ Kiêm Gia môn của bản thân… Đến khi có người gõ cửa phòng, Lạc Thanh U mới thảng thốt sực tỉnh: “Tiểu Hà, chờ một chút.” Nàng quệt vội giọt lệ đong đầy nơi khóe mắt, rối rít soi gương để xác định không để lại bất kỳ dấu vết thất thố nào. Người bên ngoài ngẩn ra: “Lạ thật, ta đã cố ý không cho ai thông báo, sao muội lại biết là ta?” Lạc Thanh U thản nhiên đáp: “Trừ huynh ra thì còn ai vừa hàm súc lại thất lễ như thế?” “Ha ha, sao lại nói thế?” Lạc Thanh U vén tóc: “Huynh vốn đi nhanh tới đây, cách cửa mười bước lại đột nhiên chậm lại, đây là hàm súc. Huynh tự nghĩ xem, trừ huynh ra, trên đời này còn ai nghênh ngang xông thẳng vào khuê phòng nữ tử giữa đêm hôm khuya khoắt, lại còn không cho người thông báo không?” “Ha ha, ta rón rén đi tới là muốn thừa dịp muội không hay biết mà dọa muội một phen. Huống hồ bây giờ đâu đã đến nửa đêm, ta xem muội là bạn nên mới không khách khí với muội đấy chứ.” Nghe lời giải thích có phần tùy tiện của đối phương, Lạc Thanh U nhịn không được mà bật cười, mở cửa mời khách vào. Lăng Tiêu công tử Hà Kỳ Cuồng bước vào phòng, trên mặt vẫn là thái độ kiêu ngạo bễ ngễ thiên hạ kia, miệng vẫn lải nhải: “Muội khen ta thiếu lệ phép thì cũng được, nhưng đừng mắng ta hàm súc. Bình sinh ta ghét nhất là lũ ngụy quân tử lòng dạ xấu xa nhưng cứ thích ra vẻ chính phái kia đấy.” Lạc Thanh U vặc lại: “Không biết vừa rồi trong lòng Hà công tử có ý đồ xấu xa gì?” Hà Kỳ Cuồng cứng họng, lập tức cười lớn tự giễu: “Tiểu đệ quả thật có mục đích không thể cho ai biết, ấy chính là…” hắn dừng lại một lúc, sau đó nhỏ giọng ra vẻ thần bí: “Tuyết rơi rồi, muốn hẹn muội cùng đi ngắm tuyết.” Lạc Thanh U thản nhiên đáp: “Muội không tin huynh lại có ý tốt như thế. Khai thật đi, rốt cuộc là cá cược thua hay đã uống hết rượu ngon giấu trong nhà, không thì bị tiểu thư hào môn nào đó từ chối nên mới tới tìm muội giải sầu đúng không.” Thật ra Lạc Thanh U đã biết ý định của Lăng Tiêu công tử khi tới đây. Hà Kỳ Cuồng bề ngoài phóng túng, nhưng lại là người chu đáo hơn ai hết. Hắn và Ám Khí Vương Lâm Thanh tương đối thân thiết, tự nhiên cũng biết hai người Lâm - Lạc tình thâm nghĩa trọng, sợ Lạc Thanh U quá nhớ Lâm Thanh mà u uất không vui, nên mới hay mượn cớ đến tìm nàng. Mỗi lần hai người gặp gỡ đều chuyện trò thân thiết như huynh muội, dù Lạc Thanh U có âu sầu cách mấy, nghe mấy lời nói nhăng nói cuội của Hà Kỳ Cuồng xong thì cũng vơi bớt nỗi niềm. Cũng nhờ có Hà Kỳ Cuồng thường đến làm bạn, nên ba năm nay cũng làm chùn bước bao kẻ muốn đến cửa cầu hôn. Lúc này, ánh mắt của Hà Kỳ Cuồng dừng lại trên người Lạc Thanh U, thần sắc bỗng chốc trở nên ủ dột, bao lời bông đùa đều ngưng bặt. Thâu Thiên cung mất đi chủ nhân dường như không còn khí phách sắc bén như xưa, đây là điều có thể dễ dàng quấy nhiễu tâm cảnh của hắn hơn bất kỳ thần binh lợi khí nào trên đời này. Bấy giờ Lạc Thanh U mới phát hiện khi nãy mình chỉ mãi soi gương lau lệ mà quên chuyện buông Thâu Thiên cung trong lòng xuống. Nàng không muốn khiến Hà Kỳ Cuồng nhớ đến bạn cũ, cố ra vẻ bình thản mà treo cung lên: “Nếu đã muốn cùng muội thưởng tuyết, sao còn không tranh thủ chuẩn bị kiệu?” Hà Kỳ Cuồng thở dài một tiếng, ngồi xuống bên cạnh bàn, không ngại ngần gì mà bưng tách trà lên uống cạn. Xưa nay hắn luôn làm việc theo cảm tính, vốn dĩ hưng phấn mà đến, nay nhìn vật nhớ người, rốt cuộc cũng chẳng còn lòng dạ nào thưởng tuyết nữa. Ba năm nay, hắn và Lạc Thanh U gần như không giấu nhau chuyện gì ngoài việc cố ý tránh né, không nhắc đến Ám Khí Vương Lâm Thanh. Cả hai cũng không muốn khiến đối phương buồn bã. Nhưng sự cố bất ngờ này lại làm cho bao nhiêu chuyện cũ ùn ùn kéo về, khó mà ngăn lại được. Lạc Thanh U ngẩn ngơ một thoáng, sau đó cũng ngồi xuống, hồi lâu sau mới buồn bã lên tiếng: “Huynh ấy đã chết gần ba năm rồi, muội tin huynh ấy ở dưới cửu tuyền cũng không muốn thấy chúng ta day dứt khôn nguôi như thế. Có lẽ chúng ta nên quan tâm đến người còn sống hơn.” Hà Kỳ Cuồng chỉ gật đầu không nói. “Ví dụ như, muội rất muốn biết thằng bé Tiểu Huyền kia thế nào rồi? Năm đó Cung Địch Trần truyền lời, nói là đại sư Mông Bạc đã đưa nó đến Thổ Phồn, nhưng suốt ba năm nay lại bặt vô âm tín. Tuy muội tin là Cung Địch Trần nhất định sẽ chiếu cố Tiểu Huyền chu toàn, nhưng vẫn thấy lo cho nó.” Trong đầu Hà Kỳ Cuồng hiện ra gương mặt tuấn tú của kẻ chuyên hành sự khó lường - Cung Địch Trần kia. Hắn sống cả nửa đời, từng gặp vô số người, nhưng hiếm ai khiến hắn không thể nhìn thấu như Cung Địch Trần. Lạc Thanh U lại nói tiếp: “Vốn dĩ muội định có cơ hội sẽ tới Thổ Phồn thăm Tiểu Huyền, nhưng lại cảm thấy có lẽ nó đã quen với cuộc sống hiện tại, gặp lại muội e là sẽ nhớ Lâm thúc thúc của nó rồi lại đau buồn hơn. Lo trước nghĩ sau, lại thêm trong môn sự vụ bận rộn nên cứ kéo dài mãi…” Hà Kỳ Cuồng gật đầu một cái. Hắn hiểu tâm trạng của Lạc Thanh U, đứa trẻ kia như một chiếc gương kết nối hiện tại và quá khứ. Gặp nó sẽ như thấy lại biết bao chuyện cũ mà bản thân không dám đối mặt. Lạc Thanh U đề nghị: “Một mình huynh độc lai độc vãng, chẳng có gánh nặng, sao không tới Thổ Phồn thăm nó?” Hà Kỳ Cuồng lắc đầu: “Ta không đi là vì ta đang chờ.” Thấy Lạc Thanh U nghi hoặc nhìn sang, Hà Kỳ Cuồng khoan thai nói: “Ta đợi đến ngày nó tự mình quay về, khuấy động cục diện nhàm chán của kinh sư này. Giống như khi Tiểu Lâm hồi kinh năm đó vậy!” Lạc Thanh U vỗ tay nói: “Đúng vậy, nó nhất định có thể làm được! Người đời còn đồn rằng nó chính là mệnh trung khắc tinh của Minh Tướng Quân…” Nàng ngẩng đầu lên, nhớ đến gương mặt dù chẳng anh tuấn nhưng vô cùng đáng yêu của Tiểu Huyền, cùng với bộ dạng nghịch ngợm như trẻ con nhưng luôn ra vẻ già dặn của nó, không khỏi dịu dàng mỉm cười. Có lẽ trong nội tâm của hai người bọn họ, đứa bé quật cường hơn người kia đúng là hóa thân của Ám Khí Vương Lâm Thanh. Bọn họ đang chờ, chờ đến một ngày nào đó, nó sẽ dùng cách thức đặc biệt vô ngần để tái hiện giang hồ!
Hãy nhấn like ở mỗi chương để ủng hộ tinh thần các dịch giả bạn nhé!
 
Trở lên đầu trang